Không ai dạy mình phải làm sao khi bắt đầu thấy không thuộc về đâu, dù những khoảnh khắc đó đến trong đời nhiều hơn việc cần giải toán. Trong những ngày cô đơn cùng cực, lạc lõng giữa muôn người muôn việc, không ai chỉ mình cách kết nối lại với bản thân, hoặc cách trở về nguồn năng lượng thiên nhiên an lành. Bên cạnh mình, người ta kết nối với nhau bằng cách làm tổn thương nhau, từ đó làm mình mất lòng tin và sợ kết nối với người khác. Quan trọng nhất, không ai nói cho mình biết, thực ra cô đơn cũng chỉ là một người bạn ghé nhà.